Danh sách Blog của Tôi

Thứ Ba, 28 tháng 8, 2012

Cha về cuối lối


 Nguyễn Thế Yên















Cha hỡi cha!
con vẫn ngỡ hôm qua
khi hoàng hôn chưa tắt
gậy vịn tay
Cha
mòn bóng cuối đường

Cả cuộc đời mẹ cha lam lũ
hạt thóc bẻ đôi
khoai sắn nối dài
Chúng con lớn lên mang cái tâm của đất
thương ông bà, cha mẹ
đắp đời sau
Đường thác ghềnh mẹ cha dẫn lối
chúng con đi không lạc bước dặm trường

Ngày cha mất
con đi làm xa lắm
mờ mịt miền biên mây núi chập trùng
trời tháng bảy mưa dầm tắc lối
ba ngày đường
về...
ướt sũng mộ cha
Giữa chơi vơi con gọi rạc đường chiều
sau hun hút
vẫn chỉ là hun hút
Bóng tối cứ âm thầm còng xuống
gói nỗi đau con
lặng lẽ đường dài...

Thứ Tư, 22 tháng 8, 2012

Hạnh phúc

Đỗ Xuân Thu (Phú Thọ)



















"Chúng mình nằm bên nhau lặng yên, rồi đi...
Say đắm lắm không một lời từ biệt
Ra ngoài kia sẽ chẳng còn ai biết
Chúng mình là của nhau.

Em đến bên anh để chôn đi niềm đau
Em sà vào anh để nuốt vào lòng nỗi cay, nỗi đắng
Em ước đời mình được một lần trong trắng
Để em chìm vào trong đôi mắt của anh".

Dẫu đời em có vướng bụi trần
Trong mắt anh em vẫn trinh nguyên màu nắng
Hãy san sẻ cho anh nỗi đau cùng cay đắng
Chúng mình tan vào trong nhau.

Môi gắn chặt môi, đầu tựa bên đầu
Trong vòng tay anh một thiên thần bé nhỏ
Khúc à ơi anh ru em ngủ
Khoảng trời bình yên cho em...

Chỉ còn nhịp đập con tim
Chỉ còn ta cùng trời đất
Và chúng mình bên nhau
Lặng yên...

Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012

Đi trong nghĩa trang nghĩ về những oan hồn

Nguyễn Thế Yên















Tôi lang thang trong nghĩa địa bạt ngàn
mộ thấp, mộ cao sang hèn chen chúc  
dưới muôn tán bạch đàn không khỏa lấp
một cánh rừng lá bốn mùa rơi...

Bên những lá vàng nằm thanh thản
sấp ngửa nhiều những chiếc còn xanh 
có chiếc lá lìa cành tức tưởi
chiếc lắt lay rơi mãi chẳng yên bề

Giữa trưa nắng đâu rồi ánh sáng?
để phần ngày nhập nhoạng miền hoang
bao hình bóng úa tàn trong mộ
đôi mắt còn hoe hoắt về đâu...

Tôi như thấy tiếng cười con trẻ
giữa muôn ngàn đâu tiếng các con tôi!
bên rìa vắng cô hồn nào thút thít
ây dà dà..., ai trở giấc ngàn thu?

Họ đã yên nơi vĩnh hằng cội lạnh
hay tai ương, địch họa vẫn theo về
và trên đầu ai cầm gió bẻ cây
ơi nhân thế - cõi trần - ôi nhân thế!...

Thứ Tư, 1 tháng 8, 2012

Làng quê tuổi thơ


Nguyễn Thế Yên
















Bên dòng Thao làng tôi bé nhỏ
Triền đê dài ngược dốc chiến khu xưa
Bến sông vắng đò cắm sào bãi đợi
Hoàng hôn qua bên kia đỉnh đồi Đèn

Sông cứ mãi bên bồi bên lở
Tiếng gà trưa vọng ở phía bờ đau
Mùa nước nổi giữa vườn nhà bắt cá
Đất phù du phủ kín lối đi về

Đường làng nhỏ cổng mỗi nhà để ngỏ
Dân làng Hiền thật như tấm rào thưa
Cuộc sống mới sinh sôi từ đất cũ
Tình xóm làng thơm thảo bát canh khoai

Lũy tre làng chạy dọc sông quê
Đình Ba Nóc xôn xao mùa gặt lúa
Đêm trăng sáng bầy trẻ thơ ríu rít
Đám thanh niên tụ họp hát vang đường

Đồng lúa xanh ngút ngát tận chân đồi
Nơi thấm đẫm mồ hôi cha đổ xuống
Mái tranh nghèo khói lam chiều vương vít
Tháng ba - ngô mẹ nấu thay cơm

Tuổi thơ tôi chẳng biết mộng mơ nhiều
Mải đuổi bướm, bắt chim và xáo quả
Cô hàng xóm ngày ngày qua gánh nước
Bức thư tình dài lắm chẳng dám trao

Đất quê nghèo câu ghẹo cũng thương nhau
Hoa cau trổ vườn trầu ai cuống quýt
Rồi lớn lên tự khi nào chả biết
Lớp lớp gái trai muôn ngả dựng cơ đồ

Quá nửa cuộc đời ra đi từ đó...
Vẫn thèm về ôm mảnh đất ngày xưa