Danh sách Blog của Tôi

Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2019

Bất thường của nắng


Nguyễn Thế Yên









Lại một mùa nắng nóng
mùa nắng này về sớm hơn mùa náng trước
rồi sẽ lại đi muộn hơn mùa nắng trước
mùa sau mạnh hơn mùa trước
mùa hè đang xâm lấn các mùa

Mặt trời của bao la
sao riêng miền bão lửa
những ngọn lửa phả vào muôn mảnh đời áo rách
những ngọn lửa rọi thiêu bật máu những vết thương
(vết thương của niềm tin chưa khép,
vết thương của ngày xanh không lành)

Cỏ hoa
ngơ ngác lạc màu
lá cành gục vào nhau ngoảnh về nguồn cội
vật nuôi căng xích, sổng chuồng 
sông hồ lềnh phềnh cá tôm.

lũ người không nhà lạnh, xe sang
cười - nụ cười rúm nhăn ngây dại
giẫm đạp lên nhau với những tia mắt căng đầy ảo giác
chỉ còn những cái đầu ma quái gõ mõ tụng kinh
chỉ còn những mặt người tứ chi lông lá cưỡi ngựa vung roi dồn đẩy
những bước chân rệu rã mê man
chen chúc trên dòng đời trôi về miền hoang trắng...

Phía sau bất thường
một thế lực siêu nhiên?!

HÈ 2016

Thứ Tư, 23 tháng 1, 2019

Nỗi dân oan















Nguyễn Thế Yên
Nỗi oan ức Đồng Tâm còn đó
đã dâng tràn nước mắt Thủ Thiêm .
Thủ Thiêm vẫn ứ đầy dòng lệ 
lại cháy bùng ngọn lửa Lộc Hưng
Nhân dân tôi oan ức trăm bề
oan mất đất mất nhà là nỗi oan khiên nhất
kẻ ăn cướp lại nhân danh “vì Nước”
thích chỗ nào, bố thí mấy đồng là đuổi dân đi

Ôi những dân oan Vườn rau Lộc Hưng
chỉ vài tiếng đồng hồ hơn một trăm căn nhà hóa thành đổ nát
hàng trăm con người màn trời chiếu đất
nước mắt đóng băng, cái tết cận kề
Rồi ngày mai, ngày kia... tiếp tục là nơi đâu? 
khi đôi mắt xanh “chủ sở hữu toàn dân” dòm tới
bởi đất, nhà, người dân chỉ có quyền sử dụng
và nếu chúng ta vẫn ngậm miệng làm ngơ
Hỡi ai! Hãy trả lời cho nhân dân tôi:
Có phải khi huyện, xã dùng quyền binh ủi nhà cưỡng chế
đuổi dân ra đường giáp tết giữa trời đông
thu hồi đất mấy chục năm họ làm ăn yên ổn
vì đất của nhân dân là của chính quyền !???
NTY/ 13-01-2019

Thứ Ba, 8 tháng 1, 2019

Có những mùa đông




















Có những mùa đông
như sương sớm tan mình vào nắng hửng
rét mướt phong phanh kéo hai kẻ yêu nhau xích lại
đèn sách chung đôi
bớt lạnh mỗi mùa về

Có những mùa đông
cuốn những chàng trai theo đoàn quân vội vã
cô gái giữa giảng đường gìm mình từng cơn gió
sách nửa, đèn chong, lệ nhòa con chữ
nơi mưa rừng gối súng buốt tim gan

Có những mùa đông
cái lạnh không làm vết thương anh đau nhức
em cười rộng hơn mặc vết chân chim rạn dài đuôi mắt
hạnh phúc lăn dài theo khát vọng già nua

Và những mùa đông
gió lạnh trùng trùng mưa giăng mù lối
thế hệ chúng mình, kéo ấm cho nhau hở đầy sông núi
vết thương nay nhức buốt cả sang mùa...

Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2018

Lại nhớ hoa ban đỏ quán cà phê "Nửa Nhớ"



Nhà thơ Nguyễn Đình Phúc
(Tặng Yên)



















Nhớ lắm chùm ban sắc đỏ thắm tháng mười
Hoa đậu xuống vai bầy chim lên tiếng hót
Không ở công viên không ở rừng Tây Bắc
Mà dùng dằng “Nửa nhớ” suốt ngày xanh

Hoa níu vương đi ở cũng chẳng đành
Từng nhành  lá bay đôi như cánh bướm
Cái xa xôi gợi nhớ mùa “Tây Tiến”
Cái thật gần thao thiết “dáng Kiều thơm”...

Để có mùa phai rực rỡ sắc hồn
Rút hết ruột trái mùa hoa ban nở
Những trái mùa làm đau anh nỗi nhớ
Hương thị màu hoang vỡ suốt đời ai

Em là loài hoa nở lạc giữa thu say
Cứ thế mà đi đã bao mùa cách biệt
Chiều nay anh về tiếng chim gù kí ức
Cứ hót vang không bóng đậu hiên nhà.

Thu 2018

Thứ Hai, 9 tháng 7, 2018

Vọng thu

Nguyễn Thế Yên














Nắng đã cong trên lưng áo mẹ
mưa đã đầm trên đôi mắt con
em ướt khô mỏi mòn bên bờ lở
mà thu đi từ độ ấy chưa về.

Mùa thu đi, mùa thu suy tư
thương xứ sở nắng dồn như đổ lửa
mưa chưa ngưng nước đã ầm ào lũ
cuốn bao bến bờ lay lắt “kiếp phù sinh”!

Mùa thu ơi, mùa thu nơi đâu
ước hẹn bao điều cho ngày trở lại
để lòng em bồn chồn lo lắng
đã một ngày bão lửa đẩy đưa xa?!

NTY

Thứ Hai, 14 tháng 5, 2018

Thủ Thiêm - Nơi những dòng lệ tụ dâng

Nguyễn Thế Yên










Ai nói giải phóng Miền Nam
Đất Nước sạch bóng quân thù?
Ai bảo thống nhất Đất Nước

Tổ Quốc độc lập, tự do?
Ai hân hoan Bắc Nam sum họp
Đồng bào tôi hết cách mặt, ngăn lòng!?.
Nửa thế kỷ gần qua
kể từ ngày Huynh Đệ tương tàn tranh giành mọi thứ...
máu xương tan chảy lẫn một dòng
Để hôm nay
người chết trận bị đào lên khỏi đất
con cháu của người chết trận bị đuổi ra khỏi nhà, khỏi đất ông cha
cho cháu con, bè nhóm của những kẻ hôm qua thúc ép họ chém giết lẫn nhau, giành quyền sở hữu.
Đất đai là tài sản của người dân có tuổi, tên cụ thể
sao lại là sở hữu toàn dân do Nhà nước đứng ra làm đại diện.
Sở hữu toàn dân là gì?
Nhà nước là ai?
Nhà nước - có phải chỉ là chữ ký loằng ngoằng của một ông chủ tịch xã, phường đóng dấu Quốc huy!?
Ai tỉnh; ai mê?
ai ngu, hèn; ai xảo trá?
mà mấy mươi năm, Quốc hội muốn sửa một điều luật cũng không thành
Ý kiến trí tuệ của Nhân sĩ, Trí thức đi thẳng vào sọt rác
nụ cười vẫn tươi trên nỗi đau, trên bất bình, căm hận
Đất của người dân không thể không dồn vào tay lũ cướp
khi nhà tù, còng số tám và trăm ngàn họng súng chĩa vào!
Mất tất rồi
ơi các cụ nội "Rồng, Tiên"!
với Chúng con - những người anh em yếu thế
(Cả đất đai. kế sinh nhai, tài sản,
cả bình yên. niềm tin, tương lai, hy vọng…)
Đất Nước của mình mà dần tuột tầm tay
Một Đất Nước đâu đâu cũng ứa lên dòng lệ
Những dòng lệ
từ núi rừng; ruộng đồng; sông; biển;
từ phố thị; nông thôn...
Những dòng lệ
từ Cồn Dầu; Đồng Tâm; Tiên Lãng;
từ Dương Nội; Vụ Bản; Văn Giang…
đang dồn về ứ lên ức nghẹn
một Thủ Thiêm nước mắt
có tràn bờ...


NTY

Thứ Tư, 4 tháng 4, 2018

Mùa hoa loa kèn


Nguyễn Thế Yên

(Ảnh fb Nồng Nàn Hoa Sữa)

Lá khẽ khàng tiễn xuân cuối bãi
nắng non tràn cởi cánh nụ non
cơn gió thoảng hạt mưa đầu hạ
cho một mùa hoa trắng đến mê man...

Hoa như em say đắm một thời
cứ hồn hậu phổng phao mà lớn
cứ bẽn lẽn để phập phồng khuy áo
để nõn nà mơn mởn đến tinh khôi  

Khắp nẻo đường, đồng bãi ngút ngàn hoa
trắng đường phố
trắng mọi nhà
trắng đầy thêm ký ức
hương dịu dàng vương cả giấc mơ trưa

Ơi loa kèn! Ta chẳng thể nào xa
mỗi mùa đến lại một lần bối rối
khi chân bước mà vòng tay chưa thỏa
cái ắp đầy ngan ngát mùa hoa!

3/4/ 2018

Thứ Tư, 27 tháng 12, 2017

Mẹ đến từ hôm qua

            Nguyễn Thế Yên
         
















Mẹ.
Mảnh mai dáng cò
đôi mắt màu châu thổ
răng nhuộm đen
bàn chân ngón cái chõe
thập thững bước trên phố đông người...

Mẹ đã đi
gần trọn cuộc đời
quá nửa đường mẹ sống đời đơn chiếc
ruộng trũng, nương xa, vội ngày vấp tối
củ sắn, con cua từng bữa lần hồi
Sức dẻo dai bởi nắng cháy mưa ngâm
trí minh mẫn nhờ trầm luân lặn lội
viên mãn của mẹ là hạnh phúc cháu con
như câu ca mẹ ủ trong cánh cò ngày xưa vẫn ngang qua mỗi sớm 

Ra phố hôm nay
Mẹ không quen đưa chân vào chiếc tất
không chịu nghỉ trong điều hòa phòng lạnh
tha thẩn ve chai
cóp từng đồng
gửi về nơi khốn khó
đau yếu giấu con
lựa tìm rễ, lá
món ăn ngon không tự gắp bao giờ
Đêm năm canh lật trở nỗi riêng mình
trong phòng kính mẹ vẫn bật dậy theo giấc gà gọi sáng
mẹ vẫn bật dậy trong giấc mơ tiếng bước chân của chồng, con ngoài ngõ
mấy mươi năm đi... vẫn chưa về!

Mẹ.
Những bà mẹ Việt Nam của thế kỷ hai mươi
Giấu niềm riêng trong dáng hình đất nước
đôi môi cười miếng trầu ướp đỏ
Những Pho tượng cổ
vô thường!                                        

                                                      NTY 

Thứ Tư, 25 tháng 10, 2017

B u ô n g (?)

Nguyễn Thế Yên

















Bên kia bàn cà phê Messenger
Có đôi mắt mở to như mắt chiều hoe nắng
dõi sang tôi những ánh mây lãng đãng ấm nồng:
Em biết anh dư một chữ TÂM
Cũng chẳng cần chữ NHẪN
Nhưng anh cần
em tặng
chữ BUÔNG!
...
Tôi bối rối 
trên chiếc ghế không tựa
vịn từng giọt đắng
nhận
chữ BUÔNG!
Biết là tri kỷ
biết mình rất cần
nhưng lại biết
có chữ cần lớn hơn bổn phận
để TÂM - BUÔNG giằng, kéo, NHẪN phân minh
trong tấn kịch cuộc đời
không bên nào thắng cuộc
không bao giờ hạ hồi
khi
chữ tâm
chưa thoát tục
ơi người?!

NTY

Thứ Sáu, 5 tháng 5, 2017

Việt Trì Văn Lang công viên

Nguyễn Thế Yên















Có lẽ là mơ ước ngàn đời
Việt Trì hôm nay - Công viên Văn Lang hiện hữu
Vùng đầm rộng đất thiêng nguồn cội
Đang điểm tô sắc đời trên trầm tích thời gian
Gió qua ngập ngừng
Nắng tràn tươi rói
Và mưa sa giăng giăng sợi trắng
Quanh quất mây chiều
Chim về làm lại tổ
Cá nô đùa trên mặt nước tung tăng

Chủ Nhật, 19 tháng 3, 2017

Thương nhớ dại khờ

Nguyễn Thế Yên

















Có nhớ thương không gọi thành tên
lầm lũi bên đường chiều mặc định
đăm đắm theo sắc hoàng hôn lặn
lại ùa về ảo thực níu dài đêm...

Em là ai - từ quả gấc chui ra?
mà đôi mắt mang hình dung ngọn lửa
ngọn lửa - không phải là thiêu đốt
ấm dần anh trong heo hắt cuộc người!

Mình gặp nhau như thể duyên đời
phận bèo bọt xô dạt hồn bãi cạn
nơi sóng ảo chúng mình là có thật
bởi hai đầu nhịp thở vẫn đầy vơi

Đâu một lần hé mở nhụy hoa yêu
chưa một phút cầm tay truyền hơi ấm
cũng không thể bên em ngày Valentine lịm ngọt
mà vui buồn lớp lớp dậy lòng yêu

Ơi thương nhớ hai đầu khoảng cách
như cánh buồm lạc bến bờ xưa
như lá phổi trong ngục tù nhớ gió
con tim dại khờ khát những ngây ngô.

Chủ Nhật, 12 tháng 2, 2017

Thơ thả lên trời


Nguyễn Thế Yên


















Chọn thơ gửi tới ông giời
Mà sao cũng thấy bời bời đắng cay
Bài nào hay nhất đã bày
Câu nào đau  nhất của ngày hôm nay

Thả thơ là để thơ bay
Liêu xiêu ngọn gió hồn say đất trời
Phải đâu câu mượn chữ mời
Người sang kẻ mọn sao vời vợi thơ

Gió lay cành lá dật dờ                                          
Chữ bé ít bóng ơ hờ bay lên
Câu kèm nhiều bóng chữ viền
Chẳng qua nổi tán điền viên cõi trần

Chữ nhân chỉ một ghép vần
Trong con chữ ấy cái thần là thơ!

Thứ Tư, 11 tháng 1, 2017

Lời gió

Nguyễn Thế Yên

























Xuân đã về sao còn ủ trong chăn
để ngọn gió giao mùa về gọi nhắc
Người có biết thời gian là rất vội
xuân không chờ ai cởi chiếc áo đông

Đừng ngủ vùi để mùa đi héo úa
cũng đừng quên mở đất đón mùa sang
say duyên mới, lỡ làng tình cũ
thì nhạc thơ xin cứ thăng hoa
nhưng hờ hững với lũ dâng, biển chết
để gian tà tàn bạo chiếm nhân gian
rừng cạn kiệt không mảy may xa xót
sóng thét gào ngỡ xa đảo hát ru
mũ ni bịt tai, chân bước lơ ngang trái
phó mặc cuộc đời gửi ác niềm tin
thì người hỡi sống vậy còn đáng sống
để mai ngày con cháu cúi mà đi!

Hãy biết đón mùa đông từ nắng lửa
hãy biết chờ xuân đến lúc giá băng
và biết động trước lá non rơi nhẹ

để biết xuân về đất nước có còn xanh!?


Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2016

Rừng cọ đồi chè chỉ còn là hoài niệm

Nguyễn Thế Yên

Rừng cọ đồi chè, nét đẹp đặc trưng của miền trung du Phú Thọ. Giờ cọ hầu như đã hết. Còn, cũng chỉ một vài vườn ở vùng sâu, vùng xa sắp phá. 
Hai mỏm cọ dưới đây còn sót lại tại Cẩm Khê, mình chụp cách nay 7 năm. Vừa rồi về thăm lại, hết rồi, chỉ thấy nhà bê tông và gạch ngói mọc lên. Xót xa, thất vọng ê chề...! 
Có nhất thiết phải phát triển nhanh và ồ ạt bằng cách tàn phá và hủy hoại thiên nhiên mà hơn thế là bản sắc văn hóa vùng miền! 
Tại sao không? vừa phát triển kinh tế vừa đan xen văn hóa bảo tồn.


Mỏm 1



















Mỏm 2



















Thứ Hai, 5 tháng 12, 2016