Tôi đã thấy
gã nhà quê tàn tật
cắp trẻ sơ sinh lem luốc phố
phường
làm bao người cúi
xuống
sụt sùi thương...
Tôi còn thấy
bé thơ chit khăn tang
lệ hoen mi tóc bết bụi bao
ngày
dắt mụ lòa mắt khuất sau màn kính
nón đơm bao
giọt
mặn khách qua đường...
Và bên phố
cụ bà tóc bạc
chẳng nói chi bàn tay ngửa lâu
rồi
chân run rẩy
thân nguội dần vào ghế
mắt lệ nhòa nhịp
sống cuồng quay
Rồi thương
những "sụt sùi cúi xuống..."
thương bao nhiêu
"giọt mặn khách qua đường..."
càng xa xót "bàn tay không nói..."
bà cụ ăn mày
hóa đá vẫn chìa tay!