Nguyễn Đình Phúc (Phú Thọ)
Chiều xác xơ gió tím
một hồn lau đi tìm
tiếng gọi vọng vang hốc núi:
"bà ơi, bà ơi..."
đá đáp lời trùng trùng...
Cứ mỗi năm
họ như hai sợi dây thừng đứt
mang xuống Khau Vai chắp lại một lần
thông mã vĩ nghiêng xuống
nở xanh vòm chứng nhân
che chỗ nối xoắn xuýt
Năm mươi năm
giờ ông lão một mình
lặng lẽ pho tượng cổ
rót say lên chỗ ngồi năm trước
vàng mã bay thăm thẳm khuất trùng
rồi khật khưỡng
như đoạn dây rừng cao nguyên.