Danh sách Blog của Tôi

Thứ Hai, 29 tháng 8, 2011

Trở lại Khau Vai

Đắc Phượng (Phú Thọ)
     














Đã lâu rồi trở lại Khau Vai
Chợ tình không phiên - chợ phiên chưa tới
Dòng Nho Quế xưa chẳng thay màu
Lửa trong lòng vẫn hừng lên hương sắc
Trở về khi lỡ mùa nhau.

Ngày xưa
Khau Vai
Gặp nhau qua tiếng khèn tiếng sáo
Em thổi khèn môi chúng mình hát đúm
Hát thâu đêm, rượu uống thâu đêm

Trở lại Khau Vai
Mình anh bên bát rượu đầy
Tiếng khèn không cất cao được nữa
Câu đúm chẳng lên lời
Bát rượu còn hơi em nóng hổi
Cỏ cây chưa kín chỗ ngồi...

Khau Vai
Tìm bóng hình xưa
Gói trong miền cổ sinh hóa thạch
Mai về trong đá
Chờ nhau...

Thứ Bảy, 27 tháng 8, 2011

Thu trôi

Trần Hanh (Phú Thọ)
                                                                                                                                                                   












Sông thu trong tới đáy
Trời thu xanh tận trời
Ta thu. Buồn vàng rơi

Hôm nao còn xanh hạ
Chiều nay thu tơi bời
Tình thu dầy nước mắt
Sương thu bay chơi vơi

Em đi đừng ngoái lại
Mặc mình ta thu trôi.

Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2011

Xuân Sơn mùa gợi tình

Nguyễn Thế Yên













       Cửa rừng -  Xã Xuân Đài (vùng đệm) câu thơ còn mới “ rừng là vàng...”
Mấy cô sơn nữ như những bông hoa hoang dại bên đường lung liêng ánh cười chào khách rồi ào xuống suối Bòng khỏa thân sóng sánh, xe chúng tôi lăn bánh ngập ngừng... phía trước rừng Xuân Sơn huyền bí !.

Thứ Sáu, 12 tháng 8, 2011

Nửa nhớ thơ

Nguyễn Đình Phúc (Phú Thọ)        
(Mừng Nguyễn Thế Yên mở blog Nửa nhớ quán)














Vừng! vừng ơi! mở ra
những hạt tình, hạt chữ
cả giọt đắng rượu nồng
nơi ta về "Nửa nhớ"
hãy mở ra,  mở ra...
Cánh đồng trăng khát đợi
những hạt vừng reo ca
sau rất nhiều cánh cửa
những con chữ nhảy múa
Vừng! vừng ơi! mở ra... 

Thứ Tư, 10 tháng 8, 2011

Dòng sông đất















Nguyễn Thế Yên


Mưa,
đất trời đằm xuống
giọt giọt rơi háo hức về nguồn
vừa chạm núi đã đỏ dòng thác lở
băng băng
về cõi không màu...
 
Núi rừng xác xơ
mòn mỏi
chẳng thể ôm giọt nước vào lòng
chẳng níu nổi muôn loài vỡ tổ
muông thú vô gia
lầm lũi
cuồn cuộn xa dần...

Con người
mải mê cuộc trị vì trái đất
du ca
vẫy vùng
vừa trôi 
vừa rữa
như mê...

Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2011

Tiếng thu về ngõ















Nguyễn Thế Yên

Em có nghe thời gian?
Mùa thu đang về đó
Leng keng ngoài đầu ngõ
Tiếng rao người bán tương


Bên đường đôi quán ốc
Xì xụp mấy nàng son
Lá bàng xao xác gió
Sóng hồ xanh lênh loang...

Em có nghe ngoài kia?
Heo may về phố vắng
Chiều buông là lượt nắng
Se sắt giọt bia nhàu

Hiên nhà chim chải cánh
Tiếng rơi vắt sang mùa
Em nồng nàn vò rượu
Thu chín ngầu men anh.



Thứ Năm, 4 tháng 8, 2011

Nửa nhớ quán


" Người đi một nửa hồn tôi mất
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ " 
----------------------------------------

Nguyễn Thế Yên

Đường thi khách ghé quán nhà
Có ly rượu nhạt nhẩn nha trái đào
Chim Cu líu tíu gù chào
Trúc xòa bậc đá thả vào ru mơ
Cà phê loang khúc tình thơ
Người mang muôn nẻo chẳng mờ nốt xưa...

Thứ Tư, 3 tháng 8, 2011

Ta chờ em


( Lời ca khúc" Ta chờ em")
       Nguyễn Đình Phúc  (Phú Thọ)                  

 












Em ơi! Đường Hùng Vương
ta chờ hoa sữa thơm nghiêng
con đường lớn tìm mình về nghĩa lĩnh
đồi chè xanh thơm tóc em bay
đêm dịu dàng ghé từng con phố
con dốc cong cong nỗi nhớ đâu đây
Ta chờ em
trái tim thời con gái
mảnh trăng vô tình rụng xuống áo heo may
Em lặng đứng
em lặng đứng bên cột đá thề
ai xui ai gần cho bớt nỗi đơn côi
ta mong em về mùi hoa sữa thơm nghiêng
cuối con đường nghe sóng dồn hai phía
hòn đá nào về bến Hạc hóa phong rêu
Ta chờ em
mùa thu nơi ấy
tiếng chuông chùa dọc triền sông lá đỏ
đã đi rồi sao còn mãi vang ngân
con đường gió thì thầm lối cũ
nụ hôn nồng hương sữa chảy vào đêm...


"Giọt lắng" tình đời trong thơ Nguyễn Thế Yên

 XUÂN THU (Phú Thọ)
       
 










   
Năm 2010, Nguyễn Thế Yên (hội viên Hội Liên hiệp VHNT Phú Thọ) cho ra mắt tập thơ đầu tiên của mình. Tập thơ có tên gọi “Giọt lắng”, do Nhà xuất bản Hội Nhà văn ấn hành. Tôi được tác giả tặng một tập. Thường thì khi nhận sách thơ của bạn bè tặng tôi thường đọc lướt nhanh qua một lượt rồi để đầu giường nhấn nhá đọc lại, đọc thêm nhiều lần nữa. “Giọt lắng” của Nguyễn Thế Yên cũng vậy. Gần đây, khi công việc đỡ bận rộn hơn, tôi lại giở “Giọt lắng” ra nhâm nhi thưởng thức rồi thấy không thể không viết điều gì về tập thơ này.

Ẩn ức hè














Nguyễn Thế Yên

Mãi đợi thu về
xuân qua tiếc nuối
cố ngơ đi mùa hạ cháy ngang lòng
sao phượng cứ rực trời, đỏ lối
để vỡ òa ẩn ức tình ta...

Trên vòm lá râm ran ve hát
khúc nhạc ngân rơi lặng đáy hồn
gốc cây già ta nằm miên man gió
đâu thì thào tiếng nấc người xưa?

Miền xa thẳm tinh khôi thời áo trắng
kỷ niệm về tơi tả cánh phượng rơi
chị quét đường chất lên từng xe đỏ
chở đi đâu 
rạo rực mối tình đầu?

Em nơi nao 
cánh phượng thời chia nửa
còn rực hồng, day dứt tiếng ve?
cho ta gửi tới chân trời xa ấy
cơn sóng cồn mùa hạ ngút trời quê...

Gã khờ

Nguyễn Thế Yên
















Gã như kẻ lang thang rỗi nghề
rất yêu thơ nhưng chẳng làm nổi thơ
cứ có cuộc đọc thơ hay bình thơ là gã tới
ghế nào trống gã ngồi,
nếu được gần phụ nữ thì gã thích lắm
Một hôm vô tình gã ngồi gần chiếc ghế trống
chiếc ghế sắp có người phụ nữ đến ngồi...
gã hồi hộp!
Rồi người phụ nữ đến
giản dị nhẹ nhàng,
ngồi xuống
Nàng tươi cười nhìn mọi người
Gã ngắm nàng,
ngắm như chưa được thế bao giờ
Gã giật mình khi nàng ngoảnh lại
xấu hổ, ngại ngùng vì hiểu gã là ai?

Nàng
đôi mắt đen có sóng
sống mũi như triền đê, ngày xưa dưới trăng khuya gã đi chơi về ngồi gỡ cỏ
đôi môi cười như cửa vào khu rừng lạ
khi không cười
căn phòng như ngừng thở,
gió rơi...

Nàng quay lại lau ánh cười buồn
Gã đắm chìm vào đôi mắt ấy
đôi mắt gã yếu dần,
lịm đi...
Gã thấy mình lang thang...Lang thang...
rồi lạc vào khu rừng lạ
khu rừng có lối mòn hun hút, cỏ cây hoa lá nguyên sơ 
đẹp như bức tranh sơn thủy gã không dám chạm vào dù một chiếc lá rơi
Mồ hôi gã tóa ra
Nàng cười lặng lẽ
Từng giọt mồ hôi như từng giọt lệ
lăn sang nàng,
tan vào ánh cười,
lặng đi...

Thất thần
bừng tỉnh
Gã thấy mình trong tư thế nghiêng hẳn sang nàng
còn nàng đang hoảng hốt né người tránh xa môi gã
Mắt gã nhoàng lên như nắng quái
Bàn ghế liêu xiêu
Cốc chén say mèm
Tiếng cười đâu ôm oang
ập vào ngực gã
ngây ra
như mất của...

Thứ Ba, 2 tháng 8, 2011

Nỗi ám ảnh của một bài thơ

Nguyễn Thế Yên
(bài thơ "Đi về phía không nhau" - Tác giả Trần Nhã My)  
 

Đi về phía không nhau

Có ghế đá con khỉ bị nhốt trong chuồng nhìn thấy
Một tối, hai tối, ba tối
Trong ánh đèn sao trăng nhập nhoạng
Hai người không nhìn mắt nhau
Thủ thỉ điều gì rất ngọt
Họ lắng trong nhau
Làm sao mà nghe được

Điều em bỏ lại

















Nguyễn Thế Yên
( Tặng H )

Dứt áo quê hương
chôn mối tình vụng dại
gói chặt phần đời cay đắng
bỏ lại dòng nước mắt nhàu trên mặt áo các con
bỏ lại dòng sông thao thiết
bỏ lại lối về
em đi...

Xứ người
đâu một ngày an phận.
đâu một ngày hết nhớ nhung
tất cả vẫn bám theo em
khuấy đảo khoảng trời riêng của em
cố quên càng nhớ
cố vui càng buồn
uống say ư?- càng tỉnh
trút ngược miền đau...


Quê nhà
vẫn một gã khờ
thầm thĩ đứng trên đập nước nghiêng
dìm tiếng nấc vào phía chân trời em mưa gió...
chơi vơi những bước ngoài số phận
mòn lối em về

Tiếng tàu đêm












Nguyễn Thế Yên


Giữa khuya vắng vùng sâu xứ sở
Tiếng tàu đâu...xa lắm vọng về?
Cứ xình xịch như từ quá khứ
Những đoàn tàu ăm ắp chuyện buồn đau!

Thuở ấy quê hương ngời máu thịt
Bom đạn xới cày như xé ruột gan
Những người già, đàn bà, trẻ nhỏ
Dốc yêu thương nam tiến những con tàu

Nay quê ta liền một dải lâu rồi
Bom đạn ngủ vùi, cây đã xanh cổ thụ
Những toa tàu nêm đầy lính trẻ
Xình xịch đi vào từ đó... chưa ra!


                             27/7/2011

Núi ngả lòng khơi













Nguyễn Thế Yên

Chúng tôi ở vùng cao
quanh năm núi rừng, khe suối
nghe biển động dưới mũi tàu hải tặc
con sóng bạc đầu vỡ vụn dưới lòng sâu
bờ cõi thuở ông cha đang bị cày tung từng vực nước
những âm mưu xâm lấn đã dâng đầy

Rừng quê tôi nổi gió
đuốc bản lại thắp rồi
chiêng, trống đã gióng lên nơi địa linh con Lạc cháu Hồng
Trùng điệp núi rừng bóng ngả khơi sâu
con suối cũng chảy nhanh hơn dồn về biển cả
cùng tung lên muôn nhịp sóng chủ quyền
con chim rừng quen sống trên cây 
cũng hướng về phía biển
mong vỗ cùng nhịp cánh hải âu

Lúc phẳng lặng
khi bão giông dữ dội
biển Việt Nam của sông, núi Việt Nam
nếu kẻ nào xâm lăng hãy nhớ
nước non này dậy sóng "Bạch Đằng Giang"...


                               Tháng7-2001