Nguyễn Thế Yên
Mãi đợi thu về
xuân qua tiếc nuối
xuân qua tiếc nuối
cố ngơ đi mùa hạ cháy ngang lòng
sao phượng cứ rực trời, đỏ lối
để vỡ òa ẩn ức tình ta...
Trên vòm lá râm ran ve hát
khúc nhạc ngân rơi lặng đáy hồn
gốc cây già ta nằm miên man gió
đâu thì thào tiếng nấc người xưa?
Miền xa thẳm tinh khôi thời áo trắng
kỷ niệm về tơi tả cánh phượng rơi
chị quét đường chất lên từng xe đỏ
chở đi đâu
rạo rực mối tình đầu?
rạo rực mối tình đầu?
Em nơi nao
cánh phượng thời chia nửa
cánh phượng thời chia nửa
còn rực hồng, day dứt tiếng ve?
cho ta gửi tới chân trời xa ấy
cơn sóng cồn mùa hạ ngút trời quê...
Chú ơi! cái comments của cháu đâu rồi, chắc lại sự cố à.cháu đã cop bài thơ này vào nhật ký của cháu rồi.đọc thơ chú đỡ nhớ người xưa, cảm ơn chú.
Trả lờiXóa" Chị quét đường chất lên từng xe đỏ
Trả lờiXóaChở đi đâu? Rạo rực mối tình đầu.ám ảnh quá, chân thành giản dị mà sâu lắng. cảm ơn Tg.
Cảm ơn bạn Hùng và cháu Hiền đã ghé thăm nhà và có lời cảm nhận, chia sẻ. Còn cháu Hiền một lần nữ mong được lượng thứ. Cảm ơn mọi người.
Trả lờiXóaĐọc thời anh
Trả lờiXóalại thấy thời tôi
những chuyến xe
chở toàn hoa vỡ
anh vẫn biết và tôi cũng biết
nghe anh hỏi như rất vu vơ
ngỡ hỏi thừa
sao rưng rưng lạ
chở mùa này chở cả mùa sau
trên chiếc xe một màu đỏ lựng
chở đi đâu
người ơi sao vội
mùa hạ tôi vẫn đậu vai gầy...
Cảm ơn Đắc Phượng với những vần thơ đầy tâm sự và đồng cảm
Trả lờiXóa