Danh sách Blog của Tôi

Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

Đền Hùng khoảng lặng

 Nguyễn Thế Yên




















Đền Hùng
Mồng mười tháng ba
chiều chạng vạng
Những bước chân xuống núi lặng dần
Cơn mưa hẹn ngày trở lại
Tôi dặn lòng đi lên...

Khuya về
Đất trời trầm mặc
Những phiêu diêu tìm giếng cổ ẩn mình
Chỉ còn tiếng côn trùng
Chỉ còn tiếng mưa
Tiếng gió
Tiếng lòng rung rung...

Mưa 
rì rầm cọ rửa
Từng bậc đá rùng mình
Từng cây lá rùng mình 
Mặt đất rùng mình
Phế rác dập dờn
gió xuôi rừng dồn thả

Đền Hùng
Thung dung, thanh tịnh
Những pho tượng cười
Những pho tượng suy tư
Những pho tượng chau mày
đằm mình đêm hoang lắng
Hương Nghĩa Lĩnh thơm nồng
Hồn dân tộc ngàn đời qua bậc đá
dâng dâng lên
cánh Hạc về trời...

Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2012

Giọt máu và những bước chân đêm


Nguyễn Thế Yên
(Tặng Y Bác sĩ viện Huyết học và TMTW)



Từng giọt máu 
đang truyền vào con tôi và những người bệnh quanh tôi
Là của ai...

Từng bước chân trong đêm
bập bừng sự sống con tôi và bao người bệnh quanh tôi
Là của ai...

Đồng loại!?

(Giọt máu, bước chân)
như con sông luân hồi chảy qua miền đất khát
đem yêu thương khát vọng nối đời

Đến mai ngày các cháu tôi lớn lên
giọt máu ấy sẽ lên đường đi tiếp 
tới những con tim thoi thóp đợi chờ

Và giọt máu lại sinh ra giọt máu
lại thoát thai theo những bước chân đêm...


     Khoa Ghép tủy 
 (những ngày tháng cuối đời con tôi)/ 2010
       

Thứ Ba, 13 tháng 3, 2012

Ở trên cao Hà Nội

 Nguyễn Thế Yên

 












Những tòa nhà vươn lên như Thánh Gióng
Nao nức đời, ngân ngất trời mây
Hà Nội mới rộng, dài, cao tút hút
Cuộc sống nâng lên giữa lưng trời

Nhà ở trên cao, đêm ngày lộng gió
Mấy mươi tầng không khí thỏa thuê lên
Để lại dưới những rối bời cuộc sống
Hun hút phía con đường ta vẫn sáng chiều qua

Mỗi ngày mới bừng sớm hơn mặt đất
Vừng dương nhô trên những dãy trắng mờ
Trưa yên tĩnh giấc ngủ sâu khoáng đãng
Đêm nhìn ra ngàn ô sáng rợp trời
Ta cảm giác dang tay là dang cánh
Gió qua người nâng đôi cánh ta bay

Một Hà Nội - một ngàn năm đang độ
Rộn những móng nền nâng mãi tầm cao
Đất nở ra đường phơi phới chân dồn
Bao thế hệ nối thang đo cao thấp
Đời sau, vai đời trước bước lên... 

Thứ Ba, 6 tháng 3, 2012

Vịnh và em

Nguyễn Thế Yên


Giữa mây nước bập bùng
Hạ Long mênh mông ngày nắng gió
Tôi gặp em
Người con gái Quảng Ninh có đôi mắt ánh mầu đến lạ
ám ảnh trong tôi suốt dặm trường...

Một khoảng trời xanh trong
Một vầng mây vần vũ
Một chút nắng hoàng hôn
hòa trộn trong em thành trời mây xanh nâu đổ xuống vịnh Hạ Long sâu thẳm, đẹp buồn, dữ dội, sáng trong
là đôi mắt của em
Để mỗi ngày
Ngư dân rộn rã tiếng cười
Từng đoàn người muôn phương về đầm mình đáy nước
Những đoàn thuyền thả hồn rong ruổi theo những cánh chim và những con tàu xa khơi có chốn về bình yên trú ngụ

Vịnh xanh nâu
Trời mây trong
Bờ cát dài khao khát
Con sóng vỗ bờ cứ cồn cào, dữ dội
cứ dịu êm
Ngày vui với nhịp đời
Đêm về lặng lẽ...
Tôi mải mê như cánh chim trên vịnh, chấp chới cuối hoàng hôn, muốn làm cánh buồm nâu để được ra khơi vào rạng sáng và háo hức khi chiều về neo đậu giữa vinh em. 

Thứ Sáu, 2 tháng 3, 2012

Quán cà phê nửa nhớ

Phi Đông Hạ (Phú Thọ)   






















 Có một quán cà phê mang cái tên rất lạ ở thành phố Việt Trì - cà phê Nửa nhớ. Gọi là quán thì không đúng lắm vì đó là một toà nhà ba tầng hẳn hoi, bề thế trên đường Hai Bà Trưng nối quốc lộ 2 với đường Nguyễn Tất Thành. Trước mặt quán là sân vận động tỉnh Phú Thọ to đùng. Đứng trên tầng ba, nhất là trên sân thượng ta có thể xem những trận thi đấu thể thao mà không phải mất tiền. Sát cạnh đó là hồ nước công viên Văn Lang mênh mang gió thổi, ngạt ngào hương hoa. Mùa hoa sữa hoặc hoa ban thì thôi rồi, khu phố có quán này ngập tràn trong sắc màu và hương thơm dịu ngọt. Nơi đây không ồn ào quá, không vắng lặng quá, đủ bình yên cho khách đến nghỉ ngơi thư giãn. Giới thiệu qua như vậy để bạn đọc biết được vị trí đắc địa giữa trung tâm thành phố ngã ba sông - cố đô Văn Lang của quán cà phê Nửa nhớ.

Thứ Năm, 1 tháng 3, 2012

Nửa nhớ quán cà phê

 Nguyễn Đình Phúc (Phú Thọ)
                   





















Sao mà nhớ quán cà phê Nửa nhớ!
Em bần thần bên chiếc lá xanh
Anh nghe giọt cà phê rơi một nửa
Nghe nửa kia thương nhớ lên cành

Em đứng đó lặng thầm hồn thu thảo
Nét hao gầy trăng khuyết đã ngàn năm
Trăng trước mặt mà đâu có biết
Em vô tình gieo nửa nhớ tim anh

Đời đã ủ men cà phê đắng
Uống đi em cho chếnh choáng muộn phiền
Con chim nhà hót gì em có thấu
Như tìm về nửa nhớ của trời xanh...