Mồng mười tháng ba
chiều chạng vạng
Những bước chân xuống núi lặng dần
Cơn mưa hẹn ngày trở lại
Tôi dặn lòng đi lên...
Khuya về
Đất trời trầm mặc
Những phiêu diêu tìm giếng cổ ẩn mình
Chỉ còn tiếng côn trùng
Chỉ còn tiếng mưa
Tiếng gió
Tiếng lòng rung rung...
Mưa
rì rầm cọ rửa
rì rầm cọ rửa
Từng bậc đá rùng mình
Từng cây lá rùng mình
Mặt đất rùng mình
Phế rác dập dờn
gió xuôi rừng dồn thả
Đền Hùng
Thung dung, thanh tịnh
Những pho tượng cười
Những pho tượng suy tư
Những pho tượng chau mày
đằm mình đêm hoang lắng
đằm mình đêm hoang lắng
Hương Nghĩa Lĩnh thơm nồng
Hồn dân tộc ngàn đời qua bậc đá
dâng dâng lên
cánh Hạc về trời...