Mồng mười tháng ba
chiều chạng vạng
Những bước chân xuống núi lặng dần
Cơn mưa hẹn ngày trở lại
Tôi dặn lòng đi lên...
Khuya về
Đất trời trầm mặc
Những phiêu diêu tìm giếng cổ ẩn mình
Chỉ còn tiếng côn trùng
Chỉ còn tiếng mưa
Tiếng gió
Tiếng lòng rung rung...
Mưa
rì rầm cọ rửa
rì rầm cọ rửa
Từng bậc đá rùng mình
Từng cây lá rùng mình
Mặt đất rùng mình
Phế rác dập dờn
gió xuôi rừng dồn thả
Đền Hùng
Thung dung, thanh tịnh
Những pho tượng cười
Những pho tượng suy tư
Những pho tượng chau mày
đằm mình đêm hoang lắng
đằm mình đêm hoang lắng
Hương Nghĩa Lĩnh thơm nồng
Hồn dân tộc ngàn đời qua bậc đá
dâng dâng lên
cánh Hạc về trời...
Trước thềm Giỗ Tổ đọc bài thơ này khiến lòng ta xôn xao. Một khoảng lặng đủ để cho ta chiêm nghiệm, soi lại lòng mình trước cuộc sống. Hoà vào dòng người trẩy hội, trong sự tấp nập, ồn ã đó, trước cửa Đền ai nấy đều có riêng mình một khoảng lặng. Bài thơ hay lắm, đúng tạng Nguyễn Thế Yên. Chúc mừng.
Trả lờiXóaChào anh Xuân Thu! Vừa treo lên để chào mừng ngày giỗ tổ anh đã sang đọc và com động viên luôn rồi thật là cảm ơn ông hàng xóm tốt bụng. Thôi đề nghị tắt đèn đi và chúc ngủ ngon nhé để bên này còn ngủ!
Trả lờiXóaCó một kẻ không có mặt dưới chân núi Nghĩa Lĩnh, đọc bài thơ anh mà như lòng mình đang quỳ mọp trước tổ tiên khấn nguyện. Mong một lần trở lại Đền Hùng để nghe từng bậc đá tỏa hương.
Trả lờiXóaNhã My! Cảm ơn em rất nhiều về những cảm xúc qua bài thơ anh. Mong một ngày trở lại Đền Hùng của em cũng là khao khát nhiều lắm của bọn anh...
Trả lờiXóaMồng mười tháng ba này em lên đền Hùng. Anh đưa em lên qua đêm ở Nghĩa Lĩnh để nghe "mưa rì rầm cọ rửa" nhé! "Đền Hùng Khoảng Lặng" rung động lắm anh ơi. Chúc một ngày đẹp.
Trả lờiXóaChào Luân! Cảm ơn em và rất sẵn sàng.
Trả lờiXóa