Nguyễn Thế Yên
Đêm
trong người vợ đơn thân
trong người vợ đơn thân
cứ mò mẫm gọi ngày vô vọng
mòn mỏi bước từng vòng số phận
đi bước nào
bước đó ngày trôi...
bước đó ngày trôi...
Muôn loài ngủ vùi trong khuya vắng
đêm âm thầm đợi ánh ngày lên
lại vội vã khi bình minh vừa rạng
giọt tối nào tức tưởi phía hừng đông?
Đêm vẫn đi
đi như chẳng có mình
ngày cách biệt sao chung đường đi tới?
vầng trăng khuyết cứ treo về phía trước
đi như chẳng có mình
ngày cách biệt sao chung đường đi tới?
vầng trăng khuyết cứ treo về phía trước
đêm vẫn đêm
và ngày...
vẫn xa
và ngày...
vẫn xa
Thu 2011