Danh sách Blog của Tôi

Thứ Tư, 20 tháng 6, 2012

Trời trở gió đưa mẹ đi

Nguyễn Thế Yên















Sông vẫn chảy ngang nhà ran rát nước
Mẹ nằm giường lật trở nỗi trần gian
Giữa ngột ngạt vẫn ngổn ngang điều ước
cho cháu con hạnh phúc ở trên đời

Tuổi chín tư lặng lẽ cuối dặm trường
Cốc nước mát con dâng mẹ không cần nữa
Gió đã mang về cả một trời mưa
đưa mẹ đi đầm đìa ngõ xóm
theo lối cha về khi con thắp nhang

Trong mưa gió lênh loang dòng lệ
tấm thân gầy, bước nhẹ mẹ đi...                  

                           Mùa hè 2010

Thứ Tư, 6 tháng 6, 2012

Đọc "Nhìn mưa" của Nguyễn Thế Yên


Trần Nhã My (Tây Ninh)











                 


                       Nhìn mưa

                              Ngồi nhìn mưa
nhòa hơn đi trong mưa
lạnh hơn đi trong mưa
nghe rõ tiếng lòng mình...

Tháng bảy
mưa khắc khoải
cán phẳng lối vơi đầy
ánh đèn đường vàng vọt
buông những sợi tơ lòng
bầu trời làm rét đêm
ai làm ta sũng nước?

Từng giọt mưa lã chã
cả vườn mưa dầm dề
xói lở lòng ta
rút màu đất mẹ
ra đường
ra ngõ
xuống sông
trôi
về miềm xa lắng
tìm em...

Không biết tự bao giờ tôi “biết thích” tiếng mưa rơi lộp bộp. Tôi đã từng cãi nhau một trận suýt không làm hòa được nhau với nhỏ bạn thân thời phổ thông cũng vì những hạt mưa bé nhỏ. Nó thích ngắm mưa rơi, ngó mưa lòng nó rưng rưng, nó bảo thế! Còn tôi, thích nghe mưa hơn. Dẫu rằng ngắm mưa ta cũng có thể nghe mưa, nhưng nghe mưa cũng có khi không thấy mưa rơi. Bài thơ Nhìn mưa của tác giả Nguyễn Thế Yên làm tôi nhớ lại những kỷ niệm rất xa xôi của mình cũng rất gần về cô bạn thích ngắm mưa rơi.

Trong thời buổi kinh tế thị trường ngày nay, có lẽ ít ai chú ý đến những hạt mưa vô tri. Ngồi nhìn mưa lại càng khó hơn vì không còn thời gian ngồi tính giá cả lên xuống của xăng, gas, điện… giá ly cà phê cũng thay đổi sáng nay. Vậy mà, Nguyễn Thế Yên lại đa sầu đa cảm đến nỗi nhìn những hạt “nghe rõ tiếng lòng mình”.
         “Ngồi nhìn mưa
           nhòa hơn đi trong mưa
           lạnh hơn đi trong mưa
           nghe rõ tiếng lòng mình...”
Thoạt qua, ta cứ ngỡ như tác giả dùng thừa từ “đi”. Đọc lại, thấy tác giả dùng từ “đi” để so sánh với “ngồi” của câu trên. Nhưng từ “đi” này tác giả dùng không phải là động từ nên không thể để so sánh với động từ “ngồi”. Cứ đọc đi đọc lại mà như thấy trước mắt ta một màn mưa giăng tự khi nào không biết. Cái khéo là như vậy. Chỉ cần một từ thôi cũng đủ “làm mưa”.
Hạt mưa nào “khắc khoải”? Hạt mưa nào “cán phẳng lối vơi đầy”? Cũng đúng thôi, Nguyễn Du đã chẳng bảo “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” đó sao? Những từ ngữ, hình ảnh: trời, đêm, rét, ướt… ngoài trời mưa mà trong lòng ướt là hình ảnh không mấy lạ trong thơ. Nhưng cũng chính những từ ngữ ấy, hình ảnh ấy, Nguyễn Thế Yên dùng rất độc đáo
“bầu trời làm rét đêm
ai làm ta sũng nước?”
Cái ướt này có dừng lại ở chỗ chỉ ướt thôi? Không! Nó còn làm “xói lở cả lòng ta”. Rồi
           “trôi
           về miền xa lắng
            tìm em...”
Nhịp điệu bài thơ tăng dần, tăng dần như cơn mưa ngày càng nặng hạt, mưa ngày càng dữ dội làm cho ta có cảm giác như mưa vội vã, mưa gấp gáp để cho xong cơn mưa, và rồi…mưa còn làm cái việc gì đó khác nữa chứ chẳng phải để tưới mát ruộng đồng, làm cho cây cối xanh tươi...Mưa trôi đi “tìm em”.

Bài thơ tự do chỉ 3 khổ nhưng qua đó, tác giả cũng cho người đọc nghe tiếng mưa rơi cùng nhịp thơ, nhịp thở và nhìn ngắm rõ một cơn mưa ngay trước mặt. Cũng như tôi đây, lúc ngồi đọc bài thơ này là ngoài kia ánh trăng vàng đang trải mật tinh khiết soi xuống trần gian mà ngỡ như những hạt mưa đang rơi, rơi cùng nỗi lòng tác giả và tiếng côn trùng đang âm âm ỉ ỉ ngoài kia cứ ngỡ như tiếng mưa đang rơi, rơi cùng tâm sự tác giả qua bài thơ "Nhìn mưa".

                                                                                                              T.N.M

Thứ Hai, 4 tháng 6, 2012

Nhìn mưa


 Nguyễn Thế Yên 













Ngồi nhìn mưa
nhòa hơn đi trong mưa
lạnh hơn đi trong mưa
nghe rõ tiếng lòng mình...

Tháng bảy
mưa khắc khoải
cán phẳng lối vơi đầy
ánh đèn đường vàng vọt
buông những sợi tơ lòng
bầu trời làm rét đêm
ai làm ai sũng nước?

Từng hạt mưa lã chã
cả vườn mưa dầm dề
xói lở lòng ta
rút màu đất mẹ
ra đường
ra ngõ
xuống sông
trôi
về miền xa lắng...
tìm em

Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2012

Bên tượng đài Chiến thắng Sông Lô


 Nguyễn Thế Yên


















Chiều thu
đưa tôi về lại núi Đồn
gió vẫn thổi
mầu mây còn cũ
lá cờ tổ quốc bay lên... 
Ngực áo những người nông dân cầm súng
bay phần phật
phần phật trong tôi
giữa đất trời lồng lộng

Các anh chị
nhìn xuống dòng Lô
trên khuôn mặt
chất phác
thật thà
rạng ngời chiến thắng
đất tôn cao
sừng sững giữa mây trời

Dù mưa, nắng
sạm da, sờn vai áo
súng vẫn hiên ngang
vẫn xưa mộc đời thường
và trên đầu 
ngọn lửa cứ rực lên...