Nguyễn Đình Phúc (Phú Thọ)
Sao mà nhớ quán cà phê Nửa nhớ!
Em bần thần bên chiếc lá xanh
Anh nghe giọt cà phê rơi một nửa
Nghe nửa kia thương nhớ lên cành
Em đứng đó lặng thầm hồn thu thảo
Nét hao gầy trăng khuyết đã ngàn năm
Trăng trước mặt mà đâu có biết
Em vô tình gieo nửa nhớ tim anh
Đời đã ủ men cà phê đắng
Uống đi em cho chếnh choáng muộn phiền
Con chim nhà hót gì em có thấu
Như tìm về nửa nhớ của trời xanh...
"Đời đã ủ men cà phê đắng
Trả lờiXóaUống đi em cho chếnh choáng muộn phiền
Con chim nhà hót gì em có thấu
Như tìm về nửa nhớ của trời xanh...".
Tự khi nào em - nửa nhớ của anh
Tiếng chim hót em khản giọng
Giọt cà phê dỗi hờn lạnh nóng
Theo tháng ngày cứ tí tách rơi rơi
Tự khi nào nửa nhớ của tôi ơi?
Gửi anh Xuân My!
Trả lờiXóaTự khi nào mà gọi chẳng thành tên
Chim vẫn hót và lòng em vẫn lở
Giọt cà phê nối hai đầu ngược sóng
Theo tháng ngày cứ tí tách nghiêng rơi?
Tự khi nào ơi nửa nhớ của em?
Đời đã ủ men cà phê đắng
Trả lờiXóaUống đi em cho chếnh choáng muộn phiền
Con chim nhà hót gì em có thấu
Như tìm về nửa nhớ của trời xanh...
em không có tài để ứng thanh thơ phú như hai anh nhưng đây là một bài thơ hay - một bài thơ ken đầy nỗi nhớ mà có linh cảm như đụng vào đâu cũng là nỗi nhớ. Ở đây nỗi nhớ in hình trong trái tim, yêu thương dào dạt thế là cùng. Cảm ơn tác giả chúc tác giả luôn yêu thương, luôn nhiệt thành cùng cuộc sống... Yêu thương mãnh liệt, để "chuếnh choáng" thích quá...
Gửi Hà Công Trường! Cảm ơn em đã chia sẻ với tác giả và với anh qua bài thơ này. Chúc những ngày nghỉ cuối tuần của em vui vẻ
Trả lờiXóa