Vừa chợp mắt, mưa bão đùng
đùng ập tới, cái lều lắc lư muốn đổ, mấy mảnh nhựa cũ trên mái bung ra nước
chảy ào ào. Thắm ngồi dậy thu lu một góc như con chim lạc bầy, mắt thẫn thờ
nhìn vào thẳm đêm. Thỉnh thoảng những tia chớp loằng ngoằng rạch ngang bầu trời,
bỏ lại những chuỗi sấm đùng đoàng làm giật thót mình, Thắm nhớ lại những tiếng chửi
mắng chát chúa khôn nguôi, những cú bạt tai tối sầm mặt mũi khi còn sống trong
“địa ngục” nhà chồng…
Ngày ấy Thắm mười bảy tuổi, con út trong một
gia đình nghèo, mồ côi cha từ nhỏ, mẹ lại đột ngột ra đi trong một chiều xuống
sông gánh nước, Thắm ở với anh trai. Bản thân có chút nhan sắc lại hiền lành dễ
thương, những tưởng sẽ có một tương lai không đến nỗi nào. Bỗng một chiều có hai
bà khách đến nhà, dúi cho anh trai một bọc gì vuông lắm. Hôm sau anh tậu đâu về
cái ti vi màu 24inch còn ấn vào tay Thắm bộ quần áo mới, chị dâu cuống quýt mổ
gà. Trong bữa cơm anh nói: “Người ta hỏi em về làm dâu, anh đã đồng ý vì họ giàu
lại ở thành phố, em về nhà họ sẽ sung sướng. Thôi không cần đi đâu nữa, hãy chuẩn
bị đám cưới”.