Mẹ.
Mảnh mai dáng cò
đôi mắt màu châu thổ
răng nhuộm đen
bàn chân ngón cái chõe
thập thững bước trên
phố đông người...
Mẹ đã đi
gần trọn cuộc đời
quá nửa đường mẹ sống
đời đơn chiếc
ruộng trũng, nương xa,
vội ngày vấp tối
củ sắn, con cua từng
bữa lần hồi
Sức dẻo dai bởi nắng
cháy mưa ngâm
trí minh mẫn nhờ
trầm luân lặn lội
viên mãn của mẹ là hạnh
phúc cháu con
như câu ca mẹ ủ trong cánh
cò ngày xưa vẫn ngang qua mỗi sớm
Ra phố hôm nay
Mẹ không quen đưa chân
vào chiếc tất
không chịu nghỉ trong
điều hòa phòng lạnh
tha thẩn ve chai
cóp từng đồng
gửi về nơi khốn khó
đau yếu giấu con
lựa tìm rễ, lá
món ăn ngon không tự gắp
bao giờ
Đêm năm canh lật trở nỗi
riêng mình
trong phòng kính mẹ vẫn
bật dậy theo giấc gà gọi sáng
mẹ vẫn bật dậy trong giấc
mơ tiếng bước chân của chồng, con ngoài ngõ
mấy mươi năm đi... vẫn
chưa về!
Mẹ.
Những bà mẹ Việt
Nam của thế kỷ hai mươi
Giấu niềm riêng trong
dáng hình đất nước
đôi môi cười miếng
trầu ướp đỏ
Những Pho tượng cổ
vô thường!
NTY
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét