Danh sách Blog của Tôi

Thứ Năm, 2 tháng 5, 2013

Thơ Nguyễn Khoa Điềm



Đất nước 
những tháng năm thật buồn


Đất nước những năm thật buồn
Nửa đêm ngồi dậy hút thuốc vặt
Lần mò trên trang mạng tìm một tin lành
Như kẻ khát nước qua sa mạc
Chung quanh yên ắng cả
Ngoài đường nhựa vắng tiếng xe lại qua
Người giàu, người nghèo đều ngủ
Cả bầy ve vừa lột xác

Sao mình thức ?
Sao mình mải mê đeo đuổi một ngày mai tốt lành ?

Bây giờ lá cờ trên Cột cờ Đại Nội
Có còn bay trong đêm
Sớm mai còn giữ được màu đỏ ?
Bây giờ con cá hanh còn bơi trên sông vắng
Mong gặp một con cá hanh khác ?
Bao giờ buổi sáng, buổi chiều nhìn ra đường
Thấy mọi người nhẹ nhàng, vui tươi
Ấm áp ly cà phê sớm
Các bà các cô khỏe mạnh yêu đời
Hớn hở tập thể dục
Bao giờ giọt nước mắt chảy xuống má
Không phải gạt vội vì xấu hổ
Ngước mắt, tin yêu mọi người

Ai sẽ nắm vận mệnh chúng ta
Trong không gian đầy sợ hãi ?
Những cây thông trên núi Ngự Bình thấp thoáng ngọn nến xanh
Đời đời an ủi
Cho người đã khuất và người sống hôm nay …

Tháng 4/ 2013




Nhân dân


Cúi mình trên đồng lúa 
Lao lên các hỏa điểm chiến tranh 
Lăn mình trong các cuộc xuống đường 
Cặm cụi với sách vở
Họ là nhân dân thứ thiệt 
Nhưng trên diễn đàn cao nhất nước 
Có người nói nhân dân chưa đủ trí tuệ 
Để hưởng luật biểu tình!
Tôi nghĩ mãi 
Ai đã bầu ra ông nghị này nhỉ? 
Sao lại sợ nhân dân biểu tình? 
Không!
Sự sợ hãi không cứu được chúng ta 
Mà chính là sự can đảm 
Đi tới dân chủ.

Tháng 11/2011


2 nhận xét:

  1. Bài này rất nỗi niềm, chất ngất tâm sự và loang rộng trên cộng đồng mạng. Có nhiều ý kiến trái ngược nhau nhưng mà thích ông lão hàng xóm ạ.

    Trả lờiXóa
  2. Vâng! Tôi cũng thích cái chất ngất chân thực ấy! Tôi cũng không quan tâm lắm cái ông ấy đã từng mà là nỗi niền của người dân đất Việt hiện thời. Cảm ơn anh đã đồng cảm!

    Trả lờiXóa