Danh sách Blog của Tôi

Thứ Năm, 31 tháng 1, 2013

Chiếc cầu quê

Nguyễn Đình Phúc ( Phú Thọ)













Cây cầu 
Ngọc Tháp nối quê
Phất phơ áo nõn
câu thề theo đi
Tưởng người thương nhắn gửi gì
Chìa tay
bắt gió
thiên di mà buồn
Gái quê
phố đến cầu hôn
Cây cầu
nối một nét hồn phôi pha
Dẫu rằng
vợ của người xa
Má hồng nào chả cho ta chút sầu
May mà
còn có cái cầu
Để người trong mộng
gặp nhau một lần.

5 nhận xét:

  1. Đụng hàng với XT rồi! Lại cùng lục bát nữa chứ! Dưng mà...hay! Phải gió cái cầu này bắt mất hồn người ta! Thơ NĐP sâu lắng chắc có mối tình thực rơi ở đây?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tư tưởng si tình (nhớn) gặp nhau ở một cây cầu lại đúng lúc đúng nơi. Không chừng oánh nhau thì vạ lây nửa nhớ!

      Xóa
  2. Tức quá! Viết comment rồi, post lên mà nó biến đâu mất. Vừa "đụng hàng" thơ, vừa bị mất comment. Tức thật. Nhưng mà vui lão ạ. Có cái cầu mà tranh nhau ra thơ. Phải gió cái nhà ông Nguyễn Đình Phúc, thơ luộc bát lại hay thế! Chắc có mối tình rơi vãi ở đó thật lão nhỉ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đọc thì cũng chỉ ngờ ngợ thế thôi lão ơi! Mà cái nhà ông họ Nguyễn Đình này cũng ghê gớm lắm, không dễ hiểu đâu! vợ kè kè nên cái gì cũng nhòe...

      Xóa
    2. chiếc cầu có tội gì đâu
      mà người mượn gió đánh nhau vì tình
      làng tôi có một chiếu đình
      bao chàng trai phố về rình của chua
      à ơi cái buổi giao mùa
      cầu cong cong cứ bỏ bùa trăng quê

      Xóa