Nguyễn Thế Yên
(Tặng nữ sư thầy Kh Th
Chủ trì chùa Tam Bảo, Quảng Ninh)
Tôi lên chùa một ngày không gió
Một mình một dốc nắng chơi vơi
Tôi lên chùa như bao người khác
Nhưng hồn tôi thiền ở chốn sư thầy
Chùa Tam Bảo, sao con lại thế này?
Từ dạo ấy con về hành xác
Vẫn chẳng thể nguôi ngoai niềm cửa phật
Cám cảnh thương chùa, nhớ thầy con
Chùa ai đập đổ đầy lên hậu thế?
Lối trường xuân bề bộn những tàn đông
Đồi đá lạnh hoang thiêng ngời tích cổ
Đường trần ai thầy lặn lội kiếm tìm
Đôi mắt sáng nhòa cùng muôn đáy khổ
Tiếng mõ ngân cho an thái muôn loài
Hồn thi sĩ áo nâu sồng xuống tóc
Vẫn tóc dài dáng ngả trong ta
Kiếp đàn ông đa cảm đa sầu
Bao đăm đắm lại bấy nhiêu khoảng cách
Muốn làm cây đa giữa hai bờ hư thực
Để một đời ngả bóng lối thầy đi...
Viết nhân dịp thăm lại chùa
Xuân 2010
Nam mô mà mắt liếc ngang
Trả lờiXóaA di đà phật cứ quàng người yêu
Người ta cầu phúc bao nhiêu
Riêng anh chỉ muốn một điều nhỏ thôi
Xin đừng bèo giạt mây trôi
Phật ơi ban phúc để tôi có thầy!
Gửi anh Xuân Thu! Không biết như thế có đúng không? hay là tội lỗi? xin cho một lời khuyên.
Trả lờiXóaKhông ai có thể khuyên được con tim anh ơi! Tự xử nhé!
Trả lờiXóaĐôi mắt sáng nhòa cùng muôn đáy khổ
Trả lờiXóaTiếng mõ ngân cho an thái muôn loài
Hồn thi sĩ áo nâu sồng xuống tóc
Vẫn tóc dài dáng ngả trong ta
Đọc thơ anh như đắm chìn trong kiếp nhân sinh cửa phật, những câu chữ như là sự thấm nhuần trong chữ ngộ để rồi ta muốn làm cây đa giữa 2 bờ hư thực của cuộc đời.
Kiếp đàn ông đa cảm, đa sầu
Bao đăm đắm lại bấy nhiêu khoảng cách
Muốn làm cây đa giữa hai bờ hư thực
Để một đời ngả bóng lối thầy đi...
Người đa sầu, đa cảm luôn luôn là con người khổ, không khi nào thấy trong lòng thoải mái đi đâu cũng thấy mắc nợ với nhân gian và trong kiếp trầm luân ấy con người luôn mãi loay hoay để trả nợ cho đời mà người nghệ sĩ thì bao giờ mới hết nợ...không phải nợ vật chất mà đó là món nợ với sự say mê và cảm xúc... Chúc anh luôn vui và hạnh phúc anh nhé
(p/s: anh ạ em đã gặp anh Thu và nhắc về anh suốt hi vọng sẽ có một ngày em được ra thăm Phú Thọ và nhất định sẽ gặp anh ngay anh ạ. Tiếc quá cuộc này mà có anh thì...)
Hà Công Trường! Viết và đăng bài này rồi mà anh vẫn thấy hoang mang vì không tự tin lắm. Có những lời này của em phần nào anh cũng đỡ lục vấn lương tâm mình. Cám ơn em nhiều lắm và rất mong có dịp nào đó anh được đón em giữa lòng quê đất tổ. Cầu chúc mọi điều tốt lành đến với em như mong muốn của anh.
Xóa